Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn trú ở Ba-la-nại (Bàrànasi), tại Trú xứ của chư Tiên (Isipatana), chỗ Vườn Nai.
Rồi các Tỷ-kheo đi đến đảnh lễ Đức Thế Tôn, sau khi đảnh lễ Đức Thế Tôn, Tỷ-kheo ngồi xuống một bên.
Ngồi một bên, một Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
- “Vô minh, vô minh”, bạch Thế Tôn, được nói đến như vậy. Bạch Thế Tôn, thế nào là vô minh? Và cho đến như thế nào là đi đến vô minh (avijjàgato)?
- Này Tỷ-kheo, chính là không rõ biết Khổ, không rõ biết Khổ tập, không rõ biết Khổ diệt, không rõ biết Con Đường đưa đến Khổ diệt. Này Tỷ-kheo, đấy gọi là vô minh. Cho đến như vậy là đi đến vô minh.
Do vậy, này các Tỷ-kheo, một sự cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Khổ”; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: Đây là Khổ tập; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: Đây là Khổ diệt; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Con Đường đưa đến Khổ diệt”.
Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
- “Minh, minh”, bạch Thế Tôn, được nói đến như vậy. Bạch Thế Tôn, thế nào là minh? Và cho đến như thế nào là đi đến minh?
- Này Tỷ-kheo, chính là rõ biết Khổ, rõ biết Khổ tập, rõ biết Khổ diệt, rõ biết Con Đường đưa đến Khổ diệt. Này Tỷ-kheo, đấy gọi là minh. Cho đến như vậy là đi đến minh.
Do vậy, này các Tỷ-kheo, một sự cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Khổ”; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Khổ tập”; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Khổ diệt”; một cố gắng cần phải làm để rõ biết: “Đây là Con Đường đưa đến Khổ diệt”.
Đức Thế Tôn giảng xong, chư vị Tỳ Kheo hoan hỷ phụng hành đảnh lễ rồi lui ra.
(Trích soạn: Đại tạng kinh Việt Nam, Kinh Tương Ưng Bộ Tập 5, Chương Mười Hai: Tương Ưng Sự Thật, Phẩm Chuyển Pháp Luân, Bài kinh Vô Minh - Minh, tr.622-624, Việt dịch: Hòa thượng Thích Minh Châu, Viện Nghiên cứu Phật học Việt Nam, ấn hành 1993)
Pháp thoại: Lời nguyện tiền kiếp của Xá Lợi Phất và Mục Kiều Liên
Pháp thoại: Lời nguyện tiền kiếp của Xá Lợi Phất và Mục Kiều Liên. Kính mời quý nhân dân Phật tử đón xem!
07/05/2024 2615